TRANH CHẤP VỀ VIỆC CHẬM TRẢ TIỀN HÀNG
TRONG HỢP Äá»’NG NHẬP KHẨU QUA UỶ THÃC
Các bên:
Nguyên Ä‘Æ¡n : Văn phòng đại diện của công ty A (ngÆ°á»i bán)
Bị đơn : Hai doanh nghiệp Việt Nam (Doanh nghiệp C và Doanh nghiệp D)
Các vấn đỠđược Ä‘á» cáºp:
- NghÄ©a vụ trả tiá»n hà ng trong hợp đồng nháºp khẩu có liên quan đến uá»· thác nháºp khẩu
- Xác định căn cứ khởi kiện
Tóm tắt vụ việc:
Công ty A nÆ°á»›c ngoà i ký hợp đồng xuất khẩu hà ng cho doanh nghiệp C Việt Nam, thanh toán sau khi bán được hà ng thu được tiá»n tại Việt Nam. Doanh nghiệp C Việt Nam nháºp uá»· thác hà ng đó cho doanh nghiệp D Việt Nam. Hợp đồng qui định tiá»n thu được từ việc bán hà ng cho khách hà ng ná»™i địa sẽ được sá» dụng để thanh toán tiá»n hà ng cho ngÆ°á»i bán.
Trên thá»±c tế, doanh nghiệp C và D đã bán gần hết số lượng hà ng nháºp khẩu mà vẫn không thanh toán tiá»n cho công ty A nÆ°á»›c ngoà i. Äể giải quyết việc nà y, Văn phòng đại diện của công ty A nÆ°á»›c ngoà i đặt tại Việt Nam, doanh nghiệp C và doanh nghiệp D Việt Nam ký Biên bản thoả thuáºn ba bên vá»›i ná»™i dung sau:
- Số tiá»n đã thu được sau khi bán hà ng, doanh nghiệp C và doanh nghiệp D Việt Nam phải trả cho công ty A nÆ°á»›c ngoà i 10 lần trong vòng 10 tháng, má»—i tháng 35.466,00 USD bắt đầu từ tháng 1 đến tháng 10 năm 1998.
- Số tiá»n hà ng bán chịu sau khi thu hồi được từ khách hà ng địa phÆ°Æ¡ng thì doanh nghiệp C và D Việt Nam phải chuyển trả ngay láºp tức cho công ty A nÆ°á»›c ngoà i.
- Trong trÆ°á»ng hợp có vi phạm đối vá»›i Biên bản nà y, các bên có quyá»n kiện ra trá»ng tà i Việt Nam.
Sau đó, do doanh nghiệp C và doanh nghiệp D tiếp tục không tuân thủ các ná»™i dung của Biên bản ba bên, Văn phòng đại diện của công ty A nÆ°á»›c ngoà i đã khởi kiện ra trá»ng tà i Việt Nam trên cÆ¡ sở Biên bản ba bên ngà y 4 tháng 12 năm 1997 đòi doanh nghiệp C và doanh nghiệp D trả toà n bá»™ tiá»n hà ng là 434.604,00 USD.
Doanh nghiệp C giải trình như sau:
Doanh nghiệp D là đơn vị chịu trách nhiệm trá»±c tiếp và chủ yếu vá» các khoản nợ vá»›i công ty A nÆ°á»›c ngoà i, còn doanh nghiệp C chỉ là nhà nháºp khẩu, giúp là m thủ tục thanh toán đối ngoại. Công ty A nÆ°á»›c ngoà i đã tham gia trá»±c tiếp bán hà ng trong ná»™i địa Việt Nam cùng vá»›i doanh nghiệp D, doanh nghiệp C không tham gia bán hà ng nên chỉ chịu trách nhiệm giá»›i hạn trong vai trò của má»™t nhà nháºp khẩu uá»· thác.
Trong số tiá»n đòi nợ công ty A nÆ°á»›c ngoà i chÆ°a trừ Ä‘i số tiá»n hà ng đã bán nhÆ°ng chÆ°a thu được là 47.368,00 USD và trị giá hà ng tồn kho là 32.576,00 USD.
Doanh nghiệp D láºp luáºn:
Giám đốc doanh nghiệp D bị khởi tố vá»›i tá»™i danh lừa đảo chiếm Ä‘oạt tà i sản xã há»™i chủ nghÄ©a đã bá» trốn, tà i sản của doanh nghiệp D đã bị cÆ¡ quan có thẩm quyá»n kê biên nên Ä‘á» nghị trá»ng tà i tạm hoãn giải quyết vụ kiện.
- Nếu dá»±a và o hợp đồng uá»· thác nháºp khẩu vá»›i doanh nghiệp C thì doanh nghiệp D nháºn thấy không có căn cứ để giám đốc nhân danh doanh nghiệp D ký Biên bản thoả thuáºn ba bên ngà y 4 tháng 12 năm 1997.
Tại phiên há»p xét xá» của trá»ng tà i, trưởng văn phòng đại diện của công ty A nÆ°á»›c ngoà i đã xuất trình cho trá»ng tà i Giấy uá»· quyá»n của Công ty A, uá»· quyá»n cho ông giải quyết má»i vấn Ä‘á» và yêu cầu trá»ng tà i Ä‘iá»u chấp nháºn thẩm quyá»n của ông tại phiên há»p
Phán quyết của trá»ng tà i:
1. NghÄ©a vụ trả tiá»n hà ng cho ngÆ°á»i xuất khẩu:
Trên thá»±c tế, doanh nghiệp Việt Nam D muốn nháºp hà ng của công ty A nÆ°á»›c ngoà i để bán trên thị trÆ°á»ng Việt Nam, nhÆ°ng doanh nghiệp D khi đó không có quyá»n xuất nháºp khẩu trá»±c tiếp, cho nên đã uá»· thác nháºp khẩu cho doanh nghiệp Việt Nam C. Doanh nghiệp C đã ký hợp đồng nháºp khẩu vá»›i công ty A nÆ°á»›c ngoà i.
Hà ng vá» Việt Nam doanh nghiệp C đã nháºn hà ng và giao hà ng đó cho doanh nghiệp D. NhÆ° váºy, công ty A nÆ°á»›c ngoà i đã thá»±c hiện xong nghÄ©a vụ giao hà ng cho nên có quyá»n đòi doanh nghiệp C trả tiá»n hà ng. Doanh nghiệp C là ngÆ°á»i trá»±c tiếp ký hợp đồng nháºp khẩu vá»›i công ty A nên phải có nghÄ©a vụ thanh toán tiá»n hà ng cho công ty A. Còn doanh nghiệp D là ngÆ°á»i ký hợp đồng uá»· thác nháºp khẩu vá»›i doanh nghiệp C thì doanh nghiệp D phải trả tiá»n hà ng cho doanh nghiệp C. Doanh nghiệp D không có nghÄ©a vụ thanh toán tiá»n hà ng trá»±c tiếp cho công ty A nÆ°á»›c ngoà i, trừ khi có thoả thuáºn hợp pháp khác.
Láºp luáºn của doanh nghiệp C rằng vai trò của ngÆ°á»i nháºn uá»· thác chỉ giá»›i hạn ở hoạt Ä‘á»™ng đối ngoại cho doanh nghiệp nhá» uá»· thác là không thể chấp nháºn được vì Ä‘iá»u nà y trái vá»›i nguyên tắc của uá»· thác. Trong uá»· thác, để được nháºn phà uá»· thác ngÆ°á»i nháºn uá»· thác phải nhân danh mình thá»±c hiện hoạt Ä‘á»™ng xuất nháºp khẩu và do đó phải chịu trách nhiệm thá»±c hiện tất cả các nghÄ©a vụ phát sinh từ hợp đồng xuất nháºp khẩu.
2. Giá trị pháp lý của Biên bản thoả thuáºn ba bên:
Uá»· ban trá»ng tà i cho rằng Biên bản thoả thuáºn ký ngà y 4 tháng 12 năm 1997 giữa Văn phòng đại diện của công ty A nÆ°á»›c ngoà i đặt tại Việt Nam vá»›i doanh nghiệp Việt Nam C và doanh nghiệp Việt Nam D theo pháp luáºt Việt Nam là không có hiệu lá»±c vì các lý do sau:
- Văn phòng đại diện của công ty A nÆ°á»›c ngoà i đặt tại Việt Nam không có thẩm quyá»n ký kết hợp đồng thÆ°Æ¡ng mại cÅ©ng nhÆ° các thoả thuáºn nhằm thá»±c hiện hợp đồng thÆ°Æ¡ng mại vá»›i các doanh nghiệp Việt Nam (Ä‘iá»u 18 Thông tÆ° 03/tÃn dụng ngân hà ng - PC ngà y 10 tháng 2 năm 1994, Ä‘iá»u 42 Luáºt ThÆ°Æ¡ng mại Việt Nam 1997). Từ đó, văn phòng đại diện của công ty A nÆ°á»›c ngoà i không được là m chủ thể để ký Biên bản thoả thuáºn nhằm thá»±c hiện hợp đồng xuất nháºp khẩu do chÃnh Công ty A đã ký. Chỉ có công ty A nÆ°á»›c ngoà i má»›i là chủ thể hợp pháp ký kết các văn bản bổ sung hoặc các biên bản nhằm thá»±c hiện hợp đồng xuất nháºp khẩu đã ký vá»›i doanh nghiệp C Việt Nam. Thay mặt cho công ty A là giám đốc hoặc ngÆ°á»i được giám đốc uá»· quyá»n bằng giấy uá»· quyá»n. Trá»ng tà i đã xem xét giấy uá»· quyá»n của giám đốc công ty A uá»· quyá»n cho Trưởng Văn phòng đại diện tại Việt Nam nhÆ°ng không thấy có sá»± uá»· quyá»n nà o liên quan tá»›i việc ký kết và thá»±c hiện hợp đồng xuất nháºp khẩu do công ty A đã ký vá»›i doanh nghiệp C, cÅ©ng không có sá»± uá»· quyá»n vá» việc ký Biên bản thoả thuáºn vá»›i doanh nghiệp C và doanh nghiệp D.
- Doanh nghiệp Việt Nam D không có quyá»n xuất nháºp khẩu trá»±c tiếp nên đã phải uá»· thác nháºp khẩu cho doanh nghiệp Việt Nam C, vì váºy doanh nghiệp D không có thẩm quyá»n nhân danh mình ký kết biên bản thoả thuáºn nhằm thá»±c hiện hợp đồng xuất nháºp khẩu do doanh nghiệp C đã ký. Từ đó, doanh nghiệp D nhân danh mình ký Biên bản thoả thuáºn ngà y 4 tháng 12 năm 1997 là không hợp pháp.
Nguyên Ä‘Æ¡n căn cứ và o Biên bản thoả thuáºn ba bên ngà y 4 tháng 12 năm 1997 để khởi kiện doanh nghiệp C và doanh nghiệp D ra trá»ng tà i đòi hai doanh nghiệp nà y trả tiá»n hà ng, nhÆ°ng trá»ng tà i kết luáºn Biên bản thoả thuáºn nà y không có hiệu lá»±c, vì váºy trá»ng tà i quyết định bác Ä‘Æ¡n kiện cho Nguyên Ä‘Æ¡n.
Bình luáºn và lÆ°u ý:
Trong vụ kiện nà y, Nguyên Ä‘Æ¡n đã khởi kiện trên cÆ¡ sở Biên bản thoả thuáºn ba bên ngà y 4 tháng 12 năm 1997. Biên bản nà y được ký kết bởi các chủ thể không có thẩm quyá»n theo qui định của pháp luáºt để ký kết nên trá»ng tà i ra quyết định nhÆ° trên là đúng đắn.
Tuy nhiên, nếu Nguyên Ä‘Æ¡n là công ty A nÆ°á»›c ngoà i (chứ không phải là Văn phòng đại diện của công ty A nà y) còn Ä‘Æ¡n khởi kiện căn cứ và o hợp đồng xuất nháºp khẩu ký vá»›i doanh nghiệp C (chứ không phải là căn cứ và o Biên bản thoả thuáºn ngà y 4 tháng 12 năm 1997) kết luáºn của trá»ng tà i để giải quyết vụ việc chắc chắn sẽ khác. Vì thế, khi khởi kiện, nguyên Ä‘Æ¡n cần đặc biệt lÆ°u ý đến tÆ° cách khởi kiện của mình cÅ©ng nhÆ° các căn cứ khởi kiện. Việc xác định chủ thể và căn cứ sai có thể dẫn đến má»™t kết quả giải quyết hoà n toà n trái vá»›i mong muốn của ngÆ°á»i khởi kiện.