Ký hợp đồng nà o?
Äầu tÆ° chứng khoán số 50 đã có bà i viết “Rủi ro hiện hữu vá»›i hà ng vạn hợp đồng thế chấpâ€, phản ánh ná»—i lo lắng của giá»›i ngân hà ng vá» việc TAND tỉnh Quảng Ngãi tuyên vô hiệu hợp đồng thế chấp mà ngân hà ng đã ký vá»›i khách hà ng. Theo đó, căn cứ và o Bá»™ Luáºt dân sá»± năm 2005, ngân hà ng và khách hà ng đã ký hợp đồng thế chấp quyá»n sá» dụng để bảo đảm nghÄ©a vụ của ngÆ°á»i thứ ba (bên thế chấp và bên vay là 02 chủ thể). Tuy nhiên, theo Tòa án thì trong tình huống nêu trên, vá» hình thức hợp đồng, các bên phải ký hợp đồng bảo lãnh, chứ không phải là hợp đồng thế chấp.
Bên cạnh việc thông qua Hiệp há»™i Ngân hà ng Việt Nam gá»i công văn tá»›i Bá»™ TÆ° pháp, TAND Tối cao Ä‘á» nghị xem xét lại việc nà y, các ngân hà ng còn Ä‘au đầu nghÄ© cách đối phó: từ nay, khi có bên thứ ba dùng tà i sản bảo đảm cho má»™t khoản vay của khách hà ng, ngân hà ng sẽ ký loại hợp đồng nà o để không bị tuyên vô hiệu? ÄÆ°Æ¡ng nhiên, các ngân hà ng không thể tiếp tục ký hợp đồng thế chấp nhÆ° cÅ©. Tuy nhiên, muốn chuyển thà nh hợp đồng bảo lãnh cÅ©ng không được, vì các tổ chức hà nh nghá» công chứng cho rằng, ná»™i dung hợp đồng không đúng vá»›i bản chất quy định vá» bảo lãnh của Bá»™ luáºt Dân sá»± 2005. Äiá»u 318 Bá»™ luáºt nà y quy định, các hình thức bảo đảm cho nghÄ©a vụ thanh toán gồm: ký quỹ, ký cược, thế chấp, cầm cố, bảo lãnh, đặt cá»c, tÃn chấp. Theo đó, bảo lãnh là cam kết của bên thứ ba sẽ trả nợ thay cho bên vay, khi bên vay không thanh toán; thế chấp là dùng tà i sản để bảo đảm thá»±c hiện nghÄ©a vụ thanh toán, nhÆ°ng không chuyển giao cho bên cho vay. NhÆ° váºy, loại hợp đồng bảo lãnh có tà i sản thế chấp không được công chứng viên chấp nháºn.
Ngoà i ra, để má»™t giao dịch thế chấp quyá»n sá» dụng đất có hiệu lá»±c, hợp đồng đó phải được đăng ký giao dịch bảo đảm tại Văn phòng đăng ký quyá»n sá» dụng đất. Ông Hồ Quang Huy, Trưởng phòng Quản lý đăng ký giao dịch, tà i sản (Cục Äăng ký quốc gia giao dịch bảo đảm, Bá»™ TÆ° pháp) cho biết, theo Nghị định số 83/2010/NÄ-CP vỠđăng ký giao dịch bảo đảm, thì hợp đồng bảo lãnh không phải là loại hợp đồng được đăng ký. Do váºy, nếu ký loại hợp đồng nà y thì không khác nà o ngân hà ng cho vay mà không có tà i sản bảo đảm. Việc chuyển thà nh hợp đồng thế chấp - bảo lãnh hoặc hợp đồng bảo lãnh - thế chấp nhÆ° trÆ°á»›c khi Bá»™ luáºt Dân sá»± 2005 có hiệu lá»±c cÅ©ng không được, vì những lý do nhÆ° trên. Tìm hiểu tại khối pháp chế má»™t số ngân hà ng được biết, các ngân hà ng chỉ còn cách “lách†là cÆ¡ bản giữ nguyên tên và ná»™i dung hợp đồng thế chấp, nhÆ°ng “thòng†thêm má»™t số từ và o tên hợp đồng thà nh Hợp đồng thế chấp để bảo đảm cho nghÄ©a vụ bảo lãnh.
Bản chất giao dịch má»›i là quan trá»ng
Ông Hồ Quang Huy cho rằng, việc tuyên vô hiệu hợp đồng thế chấp nói trên dẫn đến nguy cÆ¡ các khoản vay có bảo đảm trở thà nh không có bảo đảm, dá»… dẫn đến những bất ổn trong giao dịch dân sá»±, kinh doanh, thÆ°Æ¡ng mại, ảnh hưởng trá»±c tiếp đến sá»± váºn hà nh của thị trÆ°á»ng tà i chÃnh - tÃn dụng. Theo ông Huy, đối vá»›i giao dịch dân sá»±, cÆ¡ quan xét xá» cần tôn trá»ng nguyên tắc tá»± nguyện, tá»± thá»a thuáºn giữa các bên, tên gá»i của hợp đồng không phải là yếu tố then chốt, vì bản chất của giao dịch má»›i là quan trá»ng. Nếu má»™t cá nhân tá»± nguyện dùng tà i sản để bảo đảm cho má»™t giao dịch, thì phải tôn trá»ng và có trách nhiệm vá»›i thá»a thuáºn đó. Hợp đồng dân sá»± nói chung và hợp đồng thế chấp nói riêng chỉ vô hiệu khi vi phạm má»™t trong các Ä‘iá»u kiện được quy định tại Äiá»u 122 Bá»™ luáºt Dân sá»± (và dụ: Vi phạm Ä‘iá»u cấm của pháp luáºt, trái đạo đức xã há»™i hoặc ngÆ°á»i tham gia giao dịch bị cưỡng ép). Do váºy, việc Tòa án căn cứ và o tên gá»i của hợp đồng để tuyên vô hiệu hợp đồng là chÆ°a thá»a đáng, chÆ°a phù hợp vá»›i bản chất của quan hệ dân sá»±.
Luáºt sÆ° Chu Mạnh CÆ°á»ng nêu quan Ä‘iểm, bên thứ ba Ä‘em quyá»n sá» dụng đất của mình thế chấp cho ngân hà ng để bảo đảm nghÄ©a vụ bảo lãnh của mình là má»™t nghÄ©a vụ dân sá»± Ä‘á»™c láºp. Quan hệ nà y vá» mặt ná»™i dung là hợp pháp. Vá» hình thức, hợp đồng thế chấp nà y đã được công chứng, nên không thể vô hiệu. Trong quan hệ nà y, giữa bên thứ ba và ngân hà ng ký hợp đồng thế chấp là đúng luáºt (và phù hợp vá»›i thá»±c tiá»…n, ý chà của các bên), vì tà i sản thế chấp để bảo đảm nghÄ©a vụ bảo lãnh. Ở đây, cần căn cứ và o bản chất pháp lý của sá»± việc, chứ không phải là tên hợp đồng.
Viện dẫn Khoản 2 Äiá»u 401 Bá»™ luáºt Dân sá»±, luáºt sÆ° Trần Äình Triển cho rằng, hợp đồng không bị vô hiệu trong trÆ°á»ng hợp có vi phạm vá» hình thức và luáºt quy định trong trÆ°á»ng hợp hợp đồng có vi phạm vá» hình thức song ná»™i dung thá»a thuáºn không vi phạm Ä‘iá»u cấm, không vi phạm đạo đức xã há»™i, các bên thá»a thuáºn trên cÆ¡ sở tá»± nguyện thì có thể Ä‘iá»u chỉnh hình thức cho phù hợp và thá»±c hiện tiếp ná»™i dung thá»a thuáºn. Các bản án tranh chấp hợp đồng thế chấp, cầm cố của ngân hà ng cần phải được xem xét lại theo thủ tục tái thẩm, giám đốc thẩm để thống nhất cách hiểu và áp dụng luáºt. Theo ông Triển, các ngân hà ng ký hợp đồng thế chấp thay vì hợp đồng bảo lãnh là có lý do chÃnh đáng, bởi nếu ký hợp đồng bảo lãnh thì không thể công chứng, không thể đăng ký giao dịch bảo đảm. Tuy nhiên, nếu hiểu là biện pháp bảo lãnh chỉ có cam kết, mà không có việc Ä‘Æ°a tà i sản bảo đảm và o là không đúng. Biện pháp bảo lãnh không chỉ áp dụng cho giao dịch kinh tế, mà còn áp dụng cho giao dịch dân sá»± khác, bao gồm bảo lãnh đối váºt và bảo lãnh đối nhân. Trong đó, bảo lãnh đối nhân là má»™t ngÆ°á»i dùng uy tÃn của mình cam kết thá»±c hiện nghÄ©a vụ dân sá»±, còn bảo lãnh đối váºt là má»™t ngÆ°á»i dùng tà i sản của mình cam kết.
Thá»±c tế, Bá»™ luáºt Dân sá»± 2005 không quy định bên bảo lãnh phải Ä‘Æ°a tà i sản cụ thể ra để bảo đảm nghÄ©a vụ bảo lãnh (Äiá»u 361), nhÆ°ng đến thá»i hạn mà bên được bảo lãnh không thá»±c hiện hoặc thá»±c hiện không đúng nghÄ©a vụ, thì bên bảo lãnh phải Ä‘Æ°a tà i sản thuá»™c sở hữu của mình để thanh toán cho bên nháºn bảo lãnh (Äiá»u 369).
ChÃnh vì váºy, luáºt sÆ° Trần Minh Hải cho rằng, bảo lãnh bản chất luôn luôn là bằng tà i sản. Bởi vì, để bảo đảm cho má»™t nghÄ©a vụ tà i sản, thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải dùng má»™t biện pháp bảo đảm có giá trị bằng tà i sản. Khi má»™t bên chấp nháºn biện pháp bảo lãnh của bên thứ ba để bảo đảm cho nghÄ©a vụ là hỠđã nhìn và o túi tiá»n, nhìn và o tà i sản của bên nháºn bảo lãnh vá»›i Æ°á»›c lượng chắc chắn vá» khả năng bên bảo lãnh sẽ phải dùng má»™t phần tà i sản để thá»±c hiện nghÄ©a vụ bảo lãnh nếu phát sinh. Do váºy, việc dùng uy tÃn, chứ không phải tà i sản để bảo lãnh, thá»±c chất chỉ là quan hệ dân sá»±, chứ không phải quan hệ pháp luáºt. Nếu coi đây là quan hệ pháp luáºt, thì sẽ tạo thà nh cạm bẫy pháp lý cho những ngÆ°á»i liên quan trong giao dịch. Bảo lãnh chỉ khác vá»›i cầm cố, thế chấp ở chá»—, không có tà i sản cụ thể nà o được Ä‘Æ°a và o để bảo đảm cho nghÄ©a vụ. Bởi vì, nếu có má»™t tà i sản cụ thể được chỉ Ä‘Ãch danh dùng để bảo đảm cho nghÄ©a vụ, thì đó sẽ là cầm cố hoặc thế chấp.
TrÆ°á»›c cách hiểu Ä‘a dạng và nhiá»u chiá»u của các cÆ¡ quan tiến hà nh tố tụng và các chuyên gia pháp lý vá» vấn Ä‘á» bảo lãnh, thế chấp nêu trên, đại diện má»™t số ngân hà ng mong muốn các cÆ¡ quan hữu quan ngồi lại vá»›i nhau, thống nhất cách hiểu và giải thÃch theo đúng bản chất của vấn đỠđể ngân hà ng có đủ căn cứ ký kết hợp đồng, tránh rủi ro. Äồng thá»i, kiến nghị Ủy ban ThÆ°á»ng vụ Quốc há»™i có văn bản giải thÃch pháp luáºt theo đúng thẩm quyá»n để các chủ thể tham gia thị trÆ°á»ng hà nh xá» phù hợp vá»›i quy định của pháp luáºt và đảm bảo được quyá»n lợi của chÃnh mình.